Hồi dậy thì và những năm tháng là thanh thiếu niên, mình đã từng rất mặc cảm với những vết rạn da chằng chịt cả người - hệ quả của những năm tháng dai dẳng điều trị bệnh mãn tính. Phải mất nhiều năm sau, mình mới chấp nhận nó là một phần cơ thể của mình - nhìn thấy nó và không còn mặc cảm. Phải mất nhiều năm sau, mình mới thấy yêu thương những vết chằng chịt đó - như một cách yêu thương bản thân mình sau một hành trình gian khó, như một cách để trân trọng và biết ơn tình yêu thương vô bờ của ba mẹ, của gia đình, của bạn bè. Nhờ họ mà mình sống. Một hành trình gần hai thập kỷ.
Hồi mới bắt đầu biết yêu - tình yêu đồng tính, mình đã từng rất bất an với giới tính của mình, liệu mình là ai, tại sao mình như vậy, liệu mẹ còn sống thì có chấp nhận mình, liệu mình có làm mẹ và gia đình xấu hổ không, vì sao người ta có thể làm những điều tổn thương mình đến vậy, yêu chân thành có lỗi lầm gì? Mình đã từng nghi ngờ giá trị của bản thân, sự tồn tại của mình và cả ý nghĩa cuộc sống. Phải mất nhiều năm sau, mình mới tự tin với giới tính của mình, tin vào giá trị của bản thân, tin vào tình yêu và sống hết lòng với nó. Một hành trình hơn một thập kỷ.
Trong cả hai hành trình đó, rất nhiều lần, mình phải đối thoại với chính mình, nhưng cuộc đối thoại không dễ dàng nhưng chắc chắn là cần thiết. Giờ đây, khi đã đi qua một nỗi đau lớn, mình thầm cảm ơn những hành trình đó, những cuộc đối thoại đó, vì nó đã giúp mình nhìn thấy tất cả - không phải tất cả đối với sự việc, đối với những ai liên đới trong câu chuyện, điều đó cũng quan trọng nhưng không phải là tất cả. Mình nhìn thấy tất cả bên trong mình. Có đôi lúc, mình chọn đóng vai người thứ ba, đứng bên ngoài để quan sát nỗi đau của chính mình. Điều này là thành quả của hành trình hơn hai thập kỷ, của những lần vụn vỡ và tự mình góp nhặt những mảnh vỡ và ghép nên chính mình. Và vì đã đứng bên ngoài nhìn vào nỗi đau đó, mình thấu hiểu nó hơn, mình cảm thông với chính mình hơn, mình thôi đặt những câu hỏi làm tổn thương chính mình, mình không nhìn thấy mình ở vai “nạn nhân của cuộc đời” và mình nhẹ nhàng đến đỡ mình dậy - vẫn nhưng mọi lần, nhưng điềm tĩnh. Điềm tĩnh giữa những tiếng nói bên trong, những nhận định bên ngoài. Điềm tĩnh đi ra cơn bão.
Khi đứng ở vị trí quan sát, mình thấy một hình hài yêu dấu - một hình hài mình vừa thân thương, vừa lạ lẫm. Cái tình thương của việc thấu cảm cho một số phận không ngừng bị thử thách nhưng vẫn chọn cách không làm tổn hại ai, không than trách cuộc đời, cái số phận có phần an phận và kiên định với những giá trị của bản thân.
Cái lạ lẫm của việc đã từ lâu rồi không đứng nhìn mình như thế - đã lớn như thế, đã biết cách tự băng bó vết thương của mình, chọn cách ngồi yên trong tâm bão, không vùng vẫy và đợi chờ.
Khi đứng ở vị trí quan sát, mình thấy một hình hài yêu dấu, không có một đứa trẻ bên trong nào cả, chỉ có một người đàn ông nhìn mình, từ ánh mắt mình đọc được rằng “mọi chuyện rồi sẽ qua, cơn bão sẽ qua, như nó sẽ luôn thế!”.
Mình tin vào ánh mắt đó, không một chút nghi ngờ. Và khi mình thấy anh ấy đã sẵn sàng, mình đã đến và chìa tay ra để nâng anh dậy. Rồi chúng tôi trở thành một.
Rất nhiều người hỏi thăm mình dạo này thế nào? Cuộc sống ra sao? Đã ổn chưa?
Và mình nói mình ổn, rất ổn - một bản thể mới vững vàng, thương và được thương - một hình hài yêu dấu.
#personalgrowth #humanbeing #mentalhealth #wellbeing #mindfulness #grief #emotionaldamage #anxiety #lifechallenges #lifelessons #selfhelp #selflove #iamhere
Credit: - Bài viết của Duy Tran: https://www.facebook.com/jonathannguyen149 - Tranh vẽ của Tô Bảo Ân: https://www.facebook.com/bi.tnakk.5
Comentarios